Chuyện kể
rằng, nơi biên ải xa xôi có người con gái lặng lẽ nhìn trời giữa ánh sáng lập
lòe của bầy đom đóm. Nàng không khóc, chẳng bi thương, cũng không vui mừng. Nàng
cô độc. Người con gái ấy vốn chẳng có dã tâm, tham vọng hay khát khao gì cả,
nàng chỉ muốn một đời bình yên.
Nhưng mà,
bình yên, nói thì đơn giản mà sao tựa như ảo vọng xa vời.
Trong ảo
vọng ấy, Nhan Tử La, cô nàng hiện đại xui xẻo nhập vào người thiếp thất sủng của
Tứ gia, sống nơi biệt viện hẻo lánh, vui thì đùa giỡn trong nhà, chán thì chọc
thiên hạ cho bớt những ngày thái bình. Nhan Tử La như vậy, hoạt bát, đầy sức
sống và luôn tìm thấy niềm vui mỗi ngày.
Trong ảo
vọng ấy, Nhan Tử La có thể chơi đùa không lo nghĩ, thỉnh thoảng đem vài ý tưởng
hơi bất thường ra “cứu vớt” những ngày nhàm chán đến phát bệnh. Nàng vô tâm, vô
tính, đôi khi tự gài mình và những người khác vào những tình huống dở khóc dở
cười.
Trong ảo
vọng ấy, Nhan Tử La đâu phải phiền não vì số mệnh làm dâu nhà đế vương với vị
phu quân không chỉ của riêng mình. Không gặp thì sẽ không yêu, không yêu thì sẽ
không đau, không quay quắt giữa những đêm lạnh lẽo nuốt nước mắt vào tim trong
cô đơn.
Chỉ là ảo
vọng cứ mãi là ảo vọng thôi, và Nhan Tử La nàng vẫn là một trong những vị phúc
tấn của Tứ gia Dận Chân, từng ngày từng ngày kìm hãm mình trong cái vòng luẩn
quẩn của yêu hận tranh đoạt, trong những “nhân duyên” mang đủ cung bậc của buồn
vui.